THƯƠNG BA!
Ngọc Điệp
Cái bậc cửa thấp thôi, mà chân ba bước hụt
Ba nhẹ cười: Già, cứ như con nít vậy con!
Cái chân không nghe lời, đứng đi lựng cựng
Bước thấp bước cao, đôi dép cũng vẹt mòn!
Tê nhức chân tay, xương khớp trở dòn
Đêm có ngủ bao nhiêu, nằm hoài thao thức
Trở dậy pha ấm trà, cố bước cho nhè nhẹ
Sợ mất giấc của con, mai nó phải đi làm!
Có tuổi rồi, đôi lúc ba hay càm ràm
Trời nắng trời mưa, chuyện con gà con vịt
Má hiểu ý, cứ làm thinh cho qua tất
Ba lại giận hờn: Tui nói có ai nghe?
Đông về rồi, gió bấc lồng lộng sau hè
Mặc, ba cứ phong phanh làn áo mỏng
Bởi dạn dày gió sương nhiều thời trai trẻ
Giờ quen da, chẳng thể mặc được ấm dày!
Tuổi trẻ của ba cho hết tụi con rồi
Ngày nối ngày, nỗi lo áo cơm đầy vất vả
Con lớn lên, núi bạc đầu, lòng sông trơ sỏi đá
Cội cây già có xanh lá lại giữa cành khô?
Ngày con bé, ngước mắt lên ngưỡng mộ
Thần tượng sao dáng vững chắc cao đầy
Bây giờ mỗi khi nhìn ba, con cúi thấp
Đôi vai mòn đã trĩu xuống gánh thời gian
Thương vụng về lọng cọng đôi bàn tay
Thương đôi chân yếu lần run chậm chạp
Thương dấu nhọc nhằn chở đầy trong ánh mắt
Thương những nhớ quên, hay hờn dỗi tuổi già!
Mong mỗi ngày vầng dương chậm trôi qua
Cho con được thương ba nhiều thêm một chút
Dẫu đâu bằng những bao la ba đã cho con ngày thơ bé
Vẫn thương thật nhiều, nhiều lắm lắm, ba ơi!
|