Thứ năm, 12 Tháng 9 2024
Trang chủ Tin tức Bạn đọc viết Chiếc nạng gỗ trên bục giảng

Mạng giáo dục VNedu

Cổng dịch vụ công tỉnh Đồng Tháp

Website các trường ĐH, CĐ

Website liên kết

Gương sáng thanh niên

Get Adobe Flash player

THỐNG KÊ

mod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_counter
mod_vvisit_counterHôm nay2730

Hiện tại: 43 khách, 10 bots 
Chiếc nạng gỗ trên bục giảng
Thứ sáu, 30 Tháng 6 2023 22:48

Cô Võ Hồng Phỉ sinh năm 1979, là giáo viên dạy môn Hóa học, trường THPT Cao Lãnh 1. Năm học 2020 – 2021, cô được nhà trường phân công chủ nhiệm và giảng dạy lớp 10A1 (hiện nay là lớp 12A1).

Cô Võ Hồng Phỉ trong tiết ôn tập của lớp 12A1.

Trong suốt 3 năm học cùng đồng hành với gần 40 học sinh trong vai trò chủ nhiệm và giảng dạy, lớp 12A1 của cô Võ Hồng Phỉ luôn dẫn đầu về chất lượng học tập, với nhiều học sinh giỏi cấp tỉnh. Vào giữa giai đoạn ôn tập thi tốt nghiệp THPT, trên đường dạy học về, cô Võ Hồng Phỉ chẳng may va chạm giao thông, một bên chân bị gãy, phải nằm viện phẫu thuật. Việc ôn tập cho học sinh lớp 12A1 trong giai đoạn nước rút đành phải tạm giao cho giáo viên khác thay thế. Lần nao hỏi thăm sức khỏe cô, bao giờ cô cũng trò chuyện vui vẻ, giữ một thái độ lạc quan, yêu đời như mọi khi. Nỗi lo duy nhất của cô Võ Hồng Phỉ lúc này là mình sớm được trở lại bục giảng để ôn tập cho học sinh, kịp giúp học sinh đủ kiến thức và sự an tâm để thi tốt nghiệp trung học phổ thông vào cuối tháng 6/2023.

Tôi không nhớ chuẩn xác thời gian cô nằm viện là bao nhiêu ngày. Nhưng buổi sáng hôm trước, tôi thấy nhiều học sinh lớp 12A1 di chuyển xuống tầng trệt để học, ý nghĩ ban đầu của tôi là trên tầng ba công trình đang thi công, chắc là tiếng ồn và bụi nhiều nên học sinh phải xuống dưới để học. Nhưng không. Điều tôi nghĩ đều không đúng. Đến khi tôi đi ngang qua lớp, như một thói quen lâu nay, tôi hay nhìn lướt qua lớp học một chút. Một hình ảnh vừa lạ, vừa quen đang lướt qua ánh nhìn của tôi như một đóm sáng đặc biệt: một cô giáo Võ Hồng Phỉ với chiếc nạng gỗ, ung dung với những bài tập trên bảng. Một nỗi hân hoan và niềm cảm mến dội vào lòng mình đột ngột đến mức khó tả thành lời. Từ ngày ra trường đến nay đã gần 35 năm rồi, lần đầu tôi bắt gặp một hình ảnh đẹp lạ của một giáo viên với chiếc nạng gỗ trên bục giảng. Không khí của tiết học lớp 12A1 của ngày hôm ấy cũng khác biệt: không có tiếng xì xào của học sinh. Tôi chỉ nghe tiếng cô giảng bài trong veo và đầy nội lực. Nếu ai đó không biết cô đã vừa trải qua những ngày nằm viện và phẫu thuật thì đều nghĩ rằng: đó chỉ là tiết dạy học bình thường của một cô giáo trẻ giàu nhiệt quyết với nghề.

Chỉ khoảnh khắc ấy thôi, cũng đủ để trái tim tôi đập lên nhịp đập trân quý về một đồng nghiệp trẻ và tinh thần trách nhiệm. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu tôi: Cô Võ Hồng Phỉ mới chính là chân dung con người của đời thường, một đảng viên, giáo viên tận tụy và có tình yêu nghề thiết tha; cô mới là tấm gương gần gũi, thuyết phục nhất trong mắt của tôi và những đồng nghiệp khác trong đơn vị về hình ảnh người thầy hôm nay, đối lập với những người đã rời bục giảng với nhiều lí do. Riêng cô thì không có lí do gì và cũng không đặt ra yêu cầu gì.

Tôi bỗng vỡ ra trong đầu nhiều vấn đề khác: lâu nay mình cứ mãi đi tìm một người nào đó danh tiếng để ngợi ca về tấm gương về họ:

-Tại sao mình không chịu khó quan sát những người xung quanh mình và những nơi con người còn khuất lấp trong đời thường?

- Chiếc nạng gỗ của cô Võ Hồng Phỉ gợi mình liên tưởng đến chiếc gậy tre của Bác Hồ đã cùng với Người băng qua dốc đá, suối sâu trong kháng chiến!

Khoảnh khắc chiếc nạng gỗ và cô giáo trên bục giảng đủ chinh phục học sinh và đồng nghiệp trước thềm của kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Biết đâu trong mắt học sinh và đồng nghiệp, nó trở thành sức mạnh của sự vượt khó và tinh thần không bỏ cuộc?

Tôi đã kịp ghi hình ảnh xúc động này trong những ngày cuối tháng 6/ 2023. Đó là sẽ niềm tin mãnh liệt về người thầy trên bục giảng hôm nay!

Lê Văn Mí.

Share