Thứ năm, 19 Tháng 9 2024
Trang chủ Tập san văn nghệ Truyện ngắn NGƯỜI CHA TỘI NGHIỆP

Mạng giáo dục VNedu

Cổng dịch vụ công tỉnh Đồng Tháp

Kỳ thi HSG năm 2015-2016

Website các trường ĐH, CĐ

Website liên kết

THỐNG KÊ

mod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_countermod_vvisit_counter
mod_vvisit_counterHôm nay554

Hiện tại: 33 khách, 3 bots 
NGƯỜI CHA TỘI NGHIỆP PDF. In Email
Thứ ba, 10 Tháng 11 2020 20:41

NGƯỜI CHA TỘI NGHIỆP


Có lẽ những ngày tháng ấy tôi sẽ chẳng thể nào quên…
Tôi bây giờ đã trở thành một cô bác sĩ làm việc trong một bệnh viện phổi lớn ở thành phố. Đó là ước mơ đã được tôi nuôi dưỡng từ năm tôi 14 tuổi. Tôi ước có thể cứu được thật nhiều người trên thế giới này, cứu những người nghèo khó không có tiền để chữa bệnh… Và bây giờ tôi đã thực hiện được ước mơ ấy, thực hiện ước nguyện cuối cùng của cha tôi…
Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại nói “ước nguyện cuối cùng” của cha tôi đúng không? Thật ra ba tôi đã mất vào năm tôi 14 tuổi. Có lẽ, những ngày tháng ấy tôi chẳng thể nào quên được…

Gia đình tôi sống trong một thị trấn nhỏ, ba tôi là nhân viên chứng khoán, mẹ tôi là một công nhân viên chức, còn tôi bấy giờ vẫn đang còn đi học chưa thể kiếm được đồng ra đồng vào cho cả nhà. Gia đình tôi cũng chẳng khá giả mấy, tiền lương ba mẹ làm ra cũng đủ bươn chải bữa ăn qua ngày cho gia đình. Nhưng đối với tôi đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, cả nhà tôi lúc nào cũng quây quần bên nhau, gia đình nhỏ nhưng hạnh phúc to…
Nhưng cuộc sống vốn dĩ là những mảnh ghép muốn hình vạn trạng, có vui có buồn, chẳng bao giờ một đời người lại có thể hạnh phúc mãi được. Cuộc sống quá ‘sâu’ để có thể diễn tả được trong một đời người. Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Hôm ấy là một buổi sáng thứ bảy, tôi đang đi học thì bỗng nhận được cuộc điện thoại từ mẹ.
“ Alo mẹ, có chuyện gì vậy mẹ, con đang học ạ?”
“ Con xin về gấp đi Ngân, ba con có chuyện muốn nói với cả nhà”- Giọng mẹ nghe có chút buồn, có chút hơi nghẹn ngào thì phải.
Về đến nhà tôi thấy ba thì đang ngồi buồn rầu trên cái ghế sô-pha, còn mẹ… Tôi thấy đôi mắt của mẹ đỏ hoe, hình như là vừa khóc.
“Có chuyện gì vậy ba mẹ, sao mẹ khóc vậy?”
“Con ngồi xuống đi Ngân, ba có chuyện muốn nói với con. Gia đình mình chắc phải chuyển về quê sống thôi con gái ạ, công ty ba phá sản rồi!”
Cái gì? “Phá sản”, tôi chẳng biết mình có nghe nhầm hay không, vội hỏi lại ba một lần nữa
“ Ba nói sao ạ, tại sao lại phá sản chứ? Con không nghe nhầm đấy chứ?”
“Là thật đấy con, mau thu dọn đồ đạc tiếp mẹ mày, xe trung chuyển sắp đến rồi đấy, ta phải đi gấp trong hôm nay thôi con!”
Vậy là sự thật rồi, cả thế giới lúc đó như sụp đổ hoàn toàn… Nhưng rồi phải chấp nhận sự thật thôi, tôi vào nhà thu dọn đồ đạc để chuyển về quê mà sống.
Cuộc sống của tôi cũng thay đổi. Nhưng, điều đáng nói bây giờ là ba tôi, ông bây giờ đã khác xưa nhiều lắm rồi. Ông bắt đầu chìm đắm trong men rượu, thuốc lá. Một ngày hút ít nhất cũng là 2 gói thuốc! Ba tôi lúc trước không bao giờ đụng tới những thứ như thế này, một điếu thuốc cũng không. Vậy mà giờ…
Có nhiều đêm tôi chợt tỉnh giấc đều thấy ba trên tay châm điếu thuốc rồi hút phì phèo với vẻ mặt chán nản buồn bã. Tôi vừa thấy tội mà cũng vừa trách ba tôi. Mẹ nhiều lần khuyên ngăn nhưng ba vẫn chứng nào tật nấy, hút hết điếu này rồi đến điếu khác. Ngày qua ngày tôi thấy tình hình sức khỏe ba yếu dần, ba ho nhiều hơn, sắc mặt cũng kém hẳn, xanh xao cả lên. Tôi và mẹ lo lắng lắm, nhưng khuyên bao nhiêu lần ba cũng không nghe:
“ Bà với con Ngân suốt ngày cứ cằn nhằn mãi, tôi vẫn bình thường đấy chứ có gì đâu? Cứ lo chuyện gì đâu, bực hết cả mình”- vừa hút điếu thuốc ba vừa nói.
Nhưng, mọi chuyện dần diễn biến tệ hơn, có lần tôi thấy ba ho, ho rất nhiều, rồi hình như là ba ho ra máu… Lúc này, tôi và mẹ không thể ngồi yên được nữa mà thúc giục ba đi khám bệnh xem có bệnh gì ấy không mà người ba ốm yếu, xanh xao quá.
“ Tôi rất tiếc khi phải thông báo cho gia đình biết rằng, ông nhà đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối, chỉ còn 3 tháng nữa để sống”. Bác sĩ nói.
Trời ơi, là ung thư phổi giai đoạn cuối? Cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh trên tay mà giọt nước mắt trên má tôi và mẹ cứ rơi mãi. Rồi giờ đây hai mẹ con biết sống làm sao đây, chỉ còn ba tháng nữa. Còn về ba khi biết mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, ông cũng chẳng bất ngờ là mấy, có lẽ ông biết trước rồi ngày này cũng sẽ đến mà thôi… Đời người sao lại ngắn ngủi như thế, dẫu biết rằng sinh lão bệnh tử là điều hiển nhiên, nhưng sao nó xảy ra bất ngờ với gia đình tôi như thế? Một cú sốc quá lớn trong đời tôi!
Chỉ còn ba tháng nữa mà thôi, tôi và mẹ cố gắng kìm nén đau thương mà sống thật vui vẻ trong ba tháng còn lại của ba. Tôi và mẹ bàn với nhau là sẽ đưa ba đến những nơi mà gia đình từng đến để ôn lại kỉ niệm tươi đẹp nhất của cuộc đời để khi kết thúc ba không còn gì là nuối tiếc.

Rồi cái ngày ấy cũng tới, ba được chuyển vào trong bệnh viện, hơi thở của ba yếu dần đi, ba vẫn cố nở nụ cười mà nói với mẹ con tôi:
“ Tôi đi rồi bà nhớ chăm sóc cho con Ngân cho đàng hoàng, lo cho nó ăn học để nó sau này còn giúp ích cho đời, không giống như ba nó bây giờ… Tôi đi rồi bà với nó cũng đừng quá đau buồn, hãy nhớ phải sống thật tốt… À mà con Ngân, sau khi ba đi, con nhớ mở cái ngăn tủ thứ hai trong phòng của ba ra, những điều cần nói ba đều để ở trong đó.”
Ba nằm trên chiếc giường bệnh đang chống chọi với cơn đau mà tôi thì chẳng thể làm gì cả, đứng bất lực thấy người cha yêu quý của mình đang đau đớn như thế ai mà chịu được chứ! Nước mắt tôi chẳng thể chảy mà sống mũi cứ cay cay, nỗi đau trong lòng phải nén chịu lại thôi…
Hai mẹ con tôi đến bên cạnh giường nắm chặt bàn tay gầy gò của ba, sợ ba sẽ cô đơn, không biết qua bên thế giới ấy, ai sẽ chăm lo cho ba từng cái ăn cái mặc đây…
‘Tít..t..t”, máy đo nhịp tim vang lên một tiếng, nhịp tim hiển thị bây giờ chỉ là một đường thẳng, thẳng đến mức khiến con người ta chết lặng trong một khoảng thời gian ít ỏi mà như dài vô tận.
Hết rồi…
Ba tôi đã trút đi hơi thở cuối cùng, cũng là lúc giải thoát cho cơn đau. Từ đây ba sẽ sống một cuộc sống mới bên thế giới kia, thoát khỏi những cơn đau ác tính hành hạ…
Nghe lời ba, sau khi sắp xếp mọi thủ tục cho ba xong, mẹ con tôi như người thất thần bước trở về nhà. Căn nhà ảm đạm hẳn, lạnh lẽo vô cùng! Tôi nhớ lại lời ba lúc trăn trối, vội chạy lên phòng vào ngăn tủ thứ hai xem ba đã để thứ gì trong ấy. Là một bức thư! Bức thư này chắc cũng đã lâu lắm rồi, tôi vội mở ra đọc xem ba viết gì:
“ Đồng Tháp, ngày 20 tháng 8 năm 2017
Gửi con gái yêu của ba,
Lúc con đọc bức thư này thì chắc ba đã không còn trên đời nữa! Ba bây giờ đang mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói ba chẳng còn sống được bao lâu. Ba đã rất đắn đo khi viết lá thư này vì ba không thể nói ra lời trực tiếp với con được. Nhưng mong sao con hãy hiểu cho ba, ba khi còn sống đã không chăm sóc cho mẹ con con đủ đầy, ba thật sự rất áy náy. Ba thật sự xin lỗi mẹ và con. Hãy hứa với ba rằng con sống thật tốt và hãy chăm sóc cho mẹ giùm ba nghen con. Cố gắng học thật giỏi sau này trở thành người bác sĩ có ích cho đời, cứu những nạn nhân mắc căn bệnh như ba. Con vẫn còn tương lai tươi sáng phía trước, hãy cố gắng sống sao cho thật tốt, đừng phụ lòng ba mẹ nghen con. Thôi thì tới đây ba cũng chẳng còn gì để nói, momg sao con sống nên người, đừng như ba... Ba thật sự xin lỗi cả nhà!
Ba của con !”
Đọc xong bức thư, hai hàng lệ trên má tôi cứ rơi mãi rơi mãi, tội nghiệp ba tôi. Cuối đời phải sống trong đớn đau, để rồi ra đi trong ngậm ngùi nước mắt. Đời người ngắn ngủi thế đấy, sống nay chết mai, chẳng ai biết được, vì vậy ta hãy gắng sống thật tốt, sống sao cho cuộc đời mình trở nên ý nghĩa hơn. Đừng lãng phí cuộc đời, sống phải biết kiên cường, biết tự vực dậy sau mỗi lần khó khăn. Qua câu chuyện của ba tôi, tôi mong rằng những ai đang nghiện thuốc, rượu bia hay những thứ độc hại khác,… Hãy tỉnh dậy, hãy suy nghĩ về cuộc sống tương lai mà từ bỏ những thói hư tật xấu của mình. Hãy bắt đầu lại, vì mọi thứ chưa bao giờ là muộn cả!
“Lúc tâm hồn tràn đầy ánh sáng của một ý chí lớn, một tình cảm lớn, và những cái lớn này chi phối cả đời sống của mình, mọi ý nghĩ và việc làm của mình, thì tự nhiên người ta sẽ rời bỏ cái gì không xứng đáng, những cái nhỏ nhen, và sẽ thấy vui vẻ phấn chấn lạ thường.” ( Phạm Văn Đồng)

Như Quỳnh - lớp 10A1, trường THPT Cao Lãnh 1

















































NGƯỜI CHA TỘI NGHIỆP
Có lẽ những ngày tháng ấy tôi sẽ chẳng thể nào quên…
Tôi bây giờ đã trở thành một cô bác sĩ làm việc trong một bệnh viện phổi lớn ở thành phố. Đó là ước mơ đã được tôi nuôi dưỡng từ năm tôi 14 tuổi. Tôi ước có thể cứu được thật nhiều người trên thế giới này, cứu những người nghèo khó không có tiền để chữa bệnh… Và bây giờ tôi đã thực hiện được ước mơ ấy, thực hiện ước nguyện cuối cùng của cha tôi…
Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại nói “ước nguyện cuối cùng” của cha tôi đúng không? Thật ra ba tôi đã mất vào năm tôi 14 tuổi. Có lẽ, những ngày tháng ấy tôi chẳng thể nào quên được…

Gia đình tôi sống trong một thị trấn nhỏ, ba tôi là nhân viên chứng khoán, mẹ tôi là một công nhân viên chức, còn tôi bấy giờ vẫn đang còn đi học chưa thể kiếm được đồng ra đồng vào cho cả nhà. Gia đình tôi cũng chẳng khá giả mấy, tiền lương ba mẹ làm ra cũng đủ bươn chải bữa ăn qua ngày cho gia đình. Nhưng đối với tôi đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, cả nhà tôi lúc nào cũng quây quần bên nhau, gia đình nhỏ nhưng hạnh phúc to…
Nhưng cuộc sống vốn dĩ là những mảnh ghép muốn hình vạn trạng, có vui có buồn, chẳng bao giờ một đời người lại có thể hạnh phúc mãi được. Cuộc sống quá ‘sâu’ để có thể diễn tả được trong một đời người. Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Hôm ấy là một buổi sáng thứ bảy, tôi đang đi học thì bỗng nhận được cuộc điện thoại từ mẹ.
“ Alo mẹ, có chuyện gì vậy mẹ, con đang học ạ?”
“ Con xin về gấp đi Ngân, ba con có chuyện muốn nói với cả nhà”- Giọng mẹ nghe có chút buồn, có chút hơi nghẹn ngào thì phải.
Về đến nhà tôi thấy ba thì đang ngồi buồn rầu trên cái ghế sô-pha, còn mẹ… Tôi thấy đôi mắt của mẹ đỏ hoe, hình như là vừa khóc.
“Có chuyện gì vậy ba mẹ, sao mẹ khóc vậy?”
“Con ngồi xuống đi Ngân, ba có chuyện muốn nói với con. Gia đình mình chắc phải chuyển về quê sống thôi con gái ạ, công ty ba phá sản rồi!”
Cái gì? “Phá sản”, tôi chẳng biết mình có nghe nhầm hay không, vội hỏi lại ba một lần nữa
“ Ba nói sao ạ, tại sao lại phá sản chứ? Con không nghe nhầm đấy chứ?”
“Là thật đấy con, mau thu dọn đồ đạc tiếp mẹ mày, xe trung chuyển sắp đến rồi đấy, ta phải đi gấp trong hôm nay thôi con!”
Vậy là sự thật rồi, cả thế giới lúc đó như sụp đổ hoàn toàn… Nhưng rồi phải chấp nhận sự thật thôi, tôi vào nhà thu dọn đồ đạc để chuyển về quê mà sống.
Cuộc sống của tôi cũng thay đổi. Nhưng, điều đáng nói bây giờ là ba tôi, ông bây giờ đã khác xưa nhiều lắm rồi. Ông bắt đầu chìm đắm trong men rượu, thuốc lá. Một ngày hút ít nhất cũng là 2 gói thuốc! Ba tôi lúc trước không bao giờ đụng tới những thứ như thế này, một điếu thuốc cũng không. Vậy mà giờ…
Có nhiều đêm tôi chợt tỉnh giấc đều thấy ba trên tay châm điếu thuốc rồi hút phì phèo với vẻ mặt chán nản buồn bã. Tôi vừa thấy tội mà cũng vừa trách ba tôi. Mẹ nhiều lần khuyên ngăn nhưng ba vẫn chứng nào tật nấy, hút hết điếu này rồi đến điếu khác. Ngày qua ngày tôi thấy tình hình sức khỏe ba yếu dần, ba ho nhiều hơn, sắc mặt cũng kém hẳn, xanh xao cả lên. Tôi và mẹ lo lắng lắm, nhưng khuyên bao nhiêu lần ba cũng không nghe:
“ Bà với con Ngân suốt ngày cứ cằn nhằn mãi, tôi vẫn bình thường đấy chứ có gì đâu? Cứ lo chuyện gì đâu, bực hết cả mình”- vừa hút điếu thuốc ba vừa nói.
Nhưng, mọi chuyện dần diễn biến tệ hơn, có lần tôi thấy ba ho, ho rất nhiều, rồi hình như là ba ho ra máu… Lúc này, tôi và mẹ không thể ngồi yên được nữa mà thúc giục ba đi khám bệnh xem có bệnh gì ấy không mà người ba ốm yếu, xanh xao quá.
“ Tôi rất tiếc khi phải thông báo cho gia đình biết rằng, ông nhà đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối, chỉ còn 3 tháng nữa để sống”. Bác sĩ nói.
Trời ơi, là ung thư phổi giai đoạn cuối? Cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh trên tay mà giọt nước mắt trên má tôi và mẹ cứ rơi mãi. Rồi giờ đây hai mẹ con biết sống làm sao đây, chỉ còn ba tháng nữa. Còn về ba khi biết mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, ông cũng chẳng bất ngờ là mấy, có lẽ ông biết trước rồi ngày này cũng sẽ đến mà thôi… Đời người sao lại ngắn ngủi như thế, dẫu biết rằng sinh lão bệnh tử là điều hiển nhiên, nhưng sao nó xảy ra bất ngờ với gia đình tôi như thế? Một cú sốc quá lớn trong đời tôi!
Chỉ còn ba tháng nữa mà thôi, tôi và mẹ cố gắng kìm nén đau thương mà sống thật vui vẻ trong ba tháng còn lại của ba. Tôi và mẹ bàn với nhau là sẽ đưa ba đến những nơi mà gia đình từng đến để ôn lại kỉ niệm tươi đẹp nhất của cuộc đời để khi kết thúc ba không còn gì là nuối tiếc.

Rồi cái ngày ấy cũng tới, ba được chuyển vào trong bệnh viện, hơi thở của ba yếu dần đi, ba vẫn cố nở nụ cười mà nói với mẹ con tôi:
“ Tôi đi rồi bà nhớ chăm sóc cho con Ngân cho đàng hoàng, lo cho nó ăn học để nó sau này còn giúp ích cho đời, không giống như ba nó bây giờ… Tôi đi rồi bà với nó cũng đừng quá đau buồn, hãy nhớ phải sống thật tốt… À mà con Ngân, sau khi ba đi, con nhớ mở cái ngăn tủ thứ hai trong phòng của ba ra, những điều cần nói ba đều để ở trong đó.”
Ba nằm trên chiếc giường bệnh đang chống chọi với cơn đau mà tôi thì chẳng thể làm gì cả, đứng bất lực thấy người cha yêu quý của mình đang đau đớn như thế ai mà chịu được chứ! Nước mắt tôi chẳng thể chảy mà sống mũi cứ cay cay, nỗi đau trong lòng phải nén chịu lại thôi…
Hai mẹ con tôi đến bên cạnh giường nắm chặt bàn tay gầy gò của ba, sợ ba sẽ cô đơn, không biết qua bên thế giới ấy, ai sẽ chăm lo cho ba từng cái ăn cái mặc đây…
‘Tít..t..t”, máy đo nhịp tim vang lên một tiếng, nhịp tim hiển thị bây giờ chỉ là một đường thẳng, thẳng đến mức khiến con người ta chết lặng trong một khoảng thời gian ít ỏi mà như dài vô tận.
Hết rồi…
Ba tôi đã trút đi hơi thở cuối cùng, cũng là lúc giải thoát cho cơn đau. Từ đây ba sẽ sống một cuộc sống mới bên thế giới kia, thoát khỏi những cơn đau ác tính hành hạ…
Nghe lời ba, sau khi sắp xếp mọi thủ tục cho ba xong, mẹ con tôi như người thất thần bước trở về nhà. Căn nhà ảm đạm hẳn, lạnh lẽo vô cùng! Tôi nhớ lại lời ba lúc trăn trối, vội chạy lên phòng vào ngăn tủ thứ hai xem ba đã để thứ gì trong ấy. Là một bức thư! Bức thư này chắc cũng đã lâu lắm rồi, tôi vội mở ra đọc xem ba viết gì:
“ Đồng Tháp, ngày 20 tháng 8 năm 2017
Gửi con gái yêu của ba,
Lúc con đọc bức thư này thì chắc ba đã không còn trên đời nữa! Ba bây giờ đang mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói ba chẳng còn sống được bao lâu. Ba đã rất đắn đo khi viết lá thư này vì ba không thể nói ra lời trực tiếp với con được. Nhưng mong sao con hãy hiểu cho ba, ba khi còn sống đã không chăm sóc cho mẹ con con đủ đầy, ba thật sự rất áy náy. Ba thật sự xin lỗi mẹ và con. Hãy hứa với ba rằng con sống thật tốt và hãy chăm sóc cho mẹ giùm ba nghen con. Cố gắng học thật giỏi sau này trở thành người bác sĩ có ích cho đời, cứu những nạn nhân mắc căn bệnh như ba. Con vẫn còn tương lai tươi sáng phía trước, hãy cố gắng sống sao cho thật tốt, đừng phụ lòng ba mẹ nghen con. Thôi thì tới đây ba cũng chẳng còn gì để nói, momg sao con sống nên người, đừng như ba... Ba thật sự xin lỗi cả nhà!
Ba của con !”
Đọc xong bức thư, hai hàng lệ trên má tôi cứ rơi mãi rơi mãi, tội nghiệp ba tôi. Cuối đời phải sống trong đớn đau, để rồi ra đi trong ngậm ngùi nước mắt. Đời người ngắn ngủi thế đấy, sống nay chết mai, chẳng ai biết được, vì vậy ta hãy gắng sống thật tốt, sống sao cho cuộc đời mình trở nên ý nghĩa hơn. Đừng lãng phí cuộc đời, sống phải biết kiên cường, biết tự vực dậy sau mỗi lần khó khăn. Qua câu chuyện của ba tôi, tôi mong rằng những ai đang nghiện thuốc, rượu bia hay những thứ độc hại khác,… Hãy tỉnh dậy, hãy suy nghĩ về cuộc sống tương lai mà từ bỏ những thói hư tật xấu của mình. Hãy bắt đầu lại, vì mọi thứ chưa bao giờ là muộn cả!
“Lúc tâm hồn tràn đầy ánh sáng của một ý chí lớn, một tình cảm lớn, và những cái lớn này chi phối cả đời sống của mình, mọi ý nghĩ và việc làm của mình, thì tự nhiên người ta sẽ rời bỏ cái gì không xứng đáng, những cái nhỏ nhen, và sẽ thấy vui vẻ phấn chấn lạ thường.” ( Phạm Văn Đồng)
Như Quỳnh - lớp 10A1, trường THPT Cao Lãnh 1

















































Share
Các tin mới:
Các tin khác: